Ăn một mình mỗi ngày, tôi không chỉ tiết kiệm tiền mà còn xây được khoản dự phòng đầu tiên trong đời

26/05/2025 00:02 (GMT+7)

Trong một thời gian dài, tôi nghĩ việc ăn một mình là biểu hiện của cô đơn – là một sự thỏa hiệp giữa nhịp sống tất bật và cảm xúc hụt hẫng. Nhưng rồi tôi nhận ra: ăn một mình có thể là một cách sống đầy tự do, tiết kiệm và... rất trưởng thành.

Bằng việc tự nấu và ăn một mình mỗi ngày, tôi đã tiết kiệm được khoản chi đầu tiên đủ để lập một “quỹ khẩn cấp” – thứ mà trước kia tôi tưởng như không thể có nổi.

Tôi dừng gọi đồ ăn về và cuối cùng… ví cũng được nghỉ ngơi

Những ngày đầu sống một mình, tôi hầu như không nấu nướng. Cứ tan làm là đặt đồ ăn về – nhanh, tiện, đỡ mệt. Đỉnh điểm có tháng tôi tiêu gần 2 triệu đồng chỉ để “ăn qua ngày”.

Nhưng rồi một ngày, khi ngồi ăn hộp cơm nguội tanh, tôi đột nhiên thấy:

“Đây không phải là sống – đây là tiêu tốn thời gian và tiền bạc mà chẳng nhận được gì”.

Tôi bắt đầu thử nấu ăn cho chính mình. Không cầu kỳ: một bát canh, một đĩa rau, chút thịt hoặc trứng. 

Ăn một mình mỗi ngày, tôi không chỉ tiết kiệm tiền mà còn xây được khoản dự phòng đầu tiên trong đời - Ảnh 1.

Tổng chi phí cho mỗi bữa chỉ tầm 20.000 đồng – bằng một nửa so với gọi đồ. Từ chỗ chi gần 2 triệu/tháng, tôi cắt xuống còn 600.000–700.000 đồng.

Tức là, tôi tiết kiệm hơn 1 triệu đồng mỗi tháng – tương đương 12 triệu đồng mỗi năm.

Tôi học cách nấu không thừa – và không lãng phí đồng nào

Nỗi sợ lớn nhất của việc nấu ăn một mình là: mua về rồi… để hỏng.

Nhưng tôi đã dần tìm ra công thức riêng cho mình:

- Mỗi lần chỉ mua 3 loại rau

- Chia khẩu phần nhỏ và đóng hộp sẵn

- Cơm nấu dư đem cấp đông, hôm sau chỉ việc hâm

- Đồ ăn thừa được tận dụng làm bento đẹp mắt hoặc biến tấu thành món mới

- Điều này giúp tôi giảm lượng rác thực phẩm xuống gần bằng 0, và thấy rõ sự thay đổi trong túi tiền.

Tiết kiệm, thực ra không phải là kìm nén bản thân, mà là phân bổ thông minh.

Ăn một mình mỗi ngày, tôi không chỉ tiết kiệm tiền mà còn xây được khoản dự phòng đầu tiên trong đời - Ảnh 2.

Ăn đơn giản, tâm trí cũng dần bình yên

Tôi từng nghĩ: ăn một mình là nỗi buồn. Nhưng rồi tôi bắt đầu nhận ra, niềm vui nằm trong chính sự tĩnh lặng đó.

Buổi tối về nhà, bật bếp, nghe tiếng cơm sôi, rau xào, ánh sáng chiếu vào bàn ăn – tôi bỗng thấy thư thái.

Không ồn ào, không phải chiều lòng khẩu vị ai, không phải ngại ngùng vì ăn ít hay ăn nhiều. Chỉ có mình và bữa ăn – và điều đó đủ để xoa dịu những căng thẳng sau một ngày làm việc.

Ăn một mình không chỉ là ăn – mà là học cách sống độc lập

Nhiều người cho rằng nấu ăn một mình là lãng phí thời gian. Nhưng với tôi, đó là thời gian “đầu tư” cho bản thân.

Từ người lười nấu, tôi dần thấy hứng thú với căn bếp. Từ người từng né tránh kiểm tra số dư tài khoản, tôi đã có khoản tiết kiệm vài triệu đồng trong ví Momo cho những tình huống bất ngờ.

Sự tự chủ đến từ những việc nhỏ nhất, như bữa ăn hằng ngày.

Tôi không còn cần phải rủ ai đó đi ăn để “vơi buồn” – vì tôi biết cách tự nuôi cảm xúc của mình bằng bữa ăn đủ dinh dưỡng và yên tĩnh.

Ăn một mình – tưởng là cô đơn, hóa ra là trưởng thành

Ăn một mình mỗi ngày, tôi không chỉ tiết kiệm tiền mà còn xây được khoản dự phòng đầu tiên trong đời - Ảnh 3.

Nhiều người từng hỏi tôi:

“Sống một mình có khó không?”.

Câu trả lời là: ban đầu có. Nhưng rồi tôi học được cách tự ăn, tự sống, và tự quản lý đời mình.

Tôi từng nghĩ sự ổn định đến từ công việc lương cao, từ người đồng hành đáng tin. Nhưng giờ tôi hiểu: Sự ổn định thực sự bắt đầu từ việc bạn có thể tự lo cho chính mình – bắt đầu từ những bữa cơm bình dị nhất.

Ăn một mình cũng là một cách luyện thói quen tài chính kỷ luật

Có một điều tôi không ngờ tới: việc ăn một mình mỗi ngày lại giúp tôi hình thành tư duy tài chính rõ ràng hơn bất cứ khóa học nào.

Khi bạn tự lên thực đơn, tự mua nguyên liệu và chia suất ăn hợp lý, bạn sẽ bắt đầu thấy rõ “dòng tiền” của chính mình đang đi đâu, về đâu. Mỗi gói rau, mỗi miếng thịt đều có giá, có thời hạn sử dụng và có giá trị dinh dưỡng. Mỗi khoản chi – dù chỉ 20.000 hay 30.000 đồng – đều có lý do để tồn tại.

Tôi bắt đầu áp dụng tư duy “suất ăn” vào các khoản chi tiêu khác:

- Mỗi ngày một giới hạn tiêu xài

- Mỗi tuần một lần đi chợ – tương đương một lần tổng hợp chi phí

- Mỗi tháng tổng kết lại số tiền mình đã dùng để sống – và số còn lại để tiết kiệm

Việc này khiến tôi biết đủ hơn, tiêu có kế hoạch hơn, và dần cảm thấy… an toàn hơn.

Bài cùng chuyên mục