Ở nhà chăm con nhỏ, tiền không kiếm ra, nghề nghiệp chẳng có, tôi sống lúc nào cũng phải nhìn trước ngó sau

02/11/2025 22:00 (GMT+7)

Có ai đó từng nói: “Làm mẹ là thiên chức cao quý.”

Nhưng nếu là một người mẹ đang ở nhà chăm con, lại sống chung với bố mẹ chồng, và chưa làm ra đồng nào, hẳn sẽ hiểu rằng thiên chức ấy đi kèm với vô vàn nỗi tủi hờn khó nói thành lời.

Tôi từng nghĩ, chỉ cần yêu thương và chăm con hết lòng, mọi người sẽ hiểu, sẽ thương. Nhưng thực tế thì không đơn giản như vậy.

Từ ngày sinh con, tôi nghỉ việc. Cả ngày quanh quẩn trong căn nhà chồng, tôi trở thành người phụ thuộc đúng nghĩa. Không làm ra tiền, nên từ bữa ăn, ly sữa, gói bỉm cho con… tôi đều phải nghĩ kỹ. Mỗi lần nhờ chồng mua thêm hộp sữa hay túi tã, tôi lại thấy lòng mình chùng xuống, như thể đang xin xỏ thứ gì xa xỉ lắm.

Ở cùng bố mẹ chồng, tôi không dám tự nhiên.
Bữa cơm, chỉ dám gắp ít, ăn vừa đủ.

Cái áo con vấy bẩn, giặt xong phải phơi thật gọn, sợ ai đó nói “đồ trẻ con gì mà nhiều thế”.

Ở nhà chăm con nhỏ, tiền không kiếm ra, nghề nghiệp chẳng có, tôi sống lúc nào cũng phải nhìn trước ngó sau- Ảnh 1.

Con quấy khóc giữa đêm, tôi ôm con ra ngoài phòng khách, ngồi ru đến mỏi cả tay, vì sợ tiếng khóc con làm ông bà mất ngủ.

Nhiều hôm trời lạnh, tôi quấn chăn cho con rồi ngồi co ro một góc, nước mắt tự rơi lúc nào không hay.

Không ai mắng, nhưng cũng chẳng ai an ủi.

Không ai nói nặng, nhưng cũng chẳng mấy khi hỏi han.

Mỗi ngày trôi qua, tôi cứ thấy mình nhỏ lại, lạc lõng giữa chính nơi mình gọi là “nhà” .

Có những ngày chồng đi làm về muộn, tôi chỉ mong được nghe một câu đơn giản: “Em vất vả rồi.”

Nhưng thay vào đó là tiếng mở cửa, rồi anh bước vào phòng, mệt mỏi, im lặng.

Tôi biết, anh cũng áp lực, cũng lo toan cho cuộc sống này.

Chỉ là, đôi khi tôi ước gì anh biết rằng cái mệt của người ở nhà trông con, nó không nằm ở việc làm nhiều hay ít, mà ở chỗ cảm thấy mình chẳng còn chỗ nào để dựa vào.

Ngày trước, tôi từng là một cô gái có công việc, có thu nhập, có ước mơ. Tôi có thể mua cho mình một thỏi son, một cuốn sách, đi uống cà phê với bạn bè không cần đắn đo.

Còn bây giờ, chỉ cần muốn mua một chiếc áo nhỏ cho con thôi, tôi cũng phải ngồi tính: “Tháng này còn đủ tiền không?”

Tôi không dám kêu ca.

Bởi nói ra, người ta lại bảo: “Ở nhà ăn sung mặc sướng, có gì mà khổ?”

Nhưng mấy ai hiểu rằng, khổ không phải vì thiếu ăn, mà vì thiếu cảm giác được tôn trọng.

Dù vậy, tôi vẫn cố gắng từng ngày.

Bởi tôi biết, con lớn lên, mọi chuyện sẽ dần khác. Tôi sẽ đi làm lại, sẽ tìm lại một phần bản thân mình.

Còn hiện tại, tôi chọn cách im lặng, chọn kiên nhẫn, chọn mỉm cười khi nhìn con ngủ say — vì ít nhất, con là lý do duy nhất khiến tôi thấy mình vẫn có giá trị.

Tôi không mong ai thương hại.

Tôi chỉ mong những ai có người con dâu đang ở nhà chăm cháu, đừng vội nghĩ cô ấy là gánh nặng.

Bởi đằng sau sự im lặng của cô ấy, là cả một thế giới của mồ hôi, nước mắt và tình yêu thương vô điều kiện.

Một ngày nào đó, khi con lớn, khi tôi có thể ra ngoài làm việc, có thể tự mua thứ mình muốn, tôi sẽ kể lại quãng thời gian này bằng nụ cười.

Rằng tôi đã từng yếu đuối, từng tủi thân, nhưng chưa bao giờ bỏ cuộc.

Vì tôi tin người mẹ nào cũng có thể mạnh mẽ, chỉ là họ đang tạm gác lại tất cả để lo cho con mà thôi.

Bài cùng chuyên mục