1. Cơn nghiện “đẹp mắt” mà tôi không nhận ra

Tôi là kiểu người thích nhà cửa gọn gàng, bếp sạch, góc bàn làm việc có chút “thẩm mỹ”. Thế là, mỗi tháng tôi đều chi cho đồ decor nhỏ xinh, hộp đựng, ly tách, khăn trải bàn, nến thơm… Không món nào quá đắt – 150 nghìn, 300 nghìn – nhưng cộng lại, trung bình gần 2 triệu mỗi tháng.
Tôi còn có thói quen mua hoa tươi mỗi tuần. Ban đầu là để “tạo năng lượng tích cực”, sau thành việc không làm thì… thấy thiếu.
Một bó hoa vài chục, vài trăm nghìn, tưởng không đáng, nhưng tính ra 7 tháng tôi mất gần 4,2 triệu chỉ để cắm hoa.
Mỗi lần nhìn nhà đẹp hơn, tôi thấy vui. Nhưng ví thì mỏng đi, còn niềm vui chỉ kéo dài vài ngày.
2. Hai khoản tôi đã cắt – và bắt đầu thay đổi
Tháng đầu tiên tôi thử “thách thức bản thân”: Tạm ngưng mua đồ decor & hoa tươi. Tôi chuyển sang dùng cây xanh nhỏ (mua một lần, dùng lâu dài) và tận dụng đồ cũ trong nhà để sắp xếp lại góc sống.
Sau 5 tháng, tôi thống kê lại:
Khoản chi | Trước khi cắt (mỗi tháng) | Sau khi cắt (mỗi tháng) | Tiết kiệm được sau 7 tháng |
---|---|---|---|
Đồ decor, ly tách, nến thơm | ~2.000.000đ | 0đ | 14.000.000đ |
Hoa tươi | ~700.000đ | 0đ | 4.200.000đ |
Tổng cộng | 18.200.000đ |
Số tiền đó đủ để tôi mua một chỉ vàng SJC, thứ mà tôi từng nghĩ “phải đợi có dư mới mua được”.
3. Khi tôi nhận ra mình đã sai thế nào
Trước kia tôi nghĩ: “Tiền để sống cho đẹp, miễn mình vui là được”. Nhưng giờ tôi hiểu, sống đẹp không phải lúc nào cũng đồng nghĩa với sống tốt.
Tôi sai ở chỗ:

1. Nhầm giữa nhu cầu và cảm xúc nhất thời.
Tôi không cần thêm một ly mới, tôi chỉ muốn cảm giác “mới lạ”.
2. Tự thưởng không có giới hạn.
Khi cái “thưởng” tháng nào cũng có, nó chẳng còn là phần thưởng – mà là thói quen tốn kém.
3. Không nhận ra sức mạnh của những khoản nhỏ.
Chúng không giết ví tôi trong một ngày, nhưng rút dần từng đồng, từng tuần.
Khi nhìn 11 triệu nằm trong két, tôi nhận ra: thứ khiến mình nghèo không phải là chi phí lớn, mà là những khoản nhỏ không kiểm soát.
4. Tôi bắt đầu tiêu theo nguyên tắc “2 – 1 – 0”
Sau lần đó, tôi đặt ra một nguyên tắc nhỏ để giữ thói quen:
2: Mỗi tháng chỉ mua 2 món mang lại giá trị thật (sức khỏe, công việc, học tập).
1: Tự thưởng cho mình 1 món nhỏ mang lại niềm vui (cà phê ngon, cuốn sách hay).
0: Không mua những món chỉ để “trông cho đẹp mắt”.
Khi áp dụng 3 tháng liên tiếp, tôi nhận ra mình bớt so sánh, bớt thèm mua, và dư tiền dễ hơn tưởng.
5. Tiết kiệm không phải là khổ, mà là đổi cách nhìn
Nhiều người nghĩ “cắt chi tiêu” là ép mình sống nghèo nàn. Tôi thì thấy ngược lại: cắt đúng thứ vô ích, bạn lại thấy nhẹ lòng và nhiều tự do hơn.
Tôi không dừng lại ở 5 tháng – giờ tôi vẫn duy trì thói quen ghi chi, lập quỹ, và cứ mỗi 5 tháng, tôi lại mua một chỉ vàng.
Đó là cách tôi “nhìn thấy kết quả” của việc tiêu có ý thức – một cảm giác dễ chịu hơn hẳn so với việc nhìn căn phòng có thêm vài món xinh xắn nhưng vô nghĩa.
Giờ tôi biết: không phải mình từng không đủ tiền, chỉ là tôi đã tiêu sai cách.

Tóm tắt bài học:
Bài học | Hành động cụ thể |
---|---|
Khoản nhỏ không nhỏ nếu lặp lại hàng tháng | Theo dõi chi tiêu 30 ngày, gộp nhóm “chi cho vui mắt” |
Cảm xúc khiến ta mua vô thức | Để 24h trước khi mua món không thật sự cần |
Tiết kiệm là một kỹ năng, không phải hy sinh | Đặt mục tiêu rõ (ví dụ: mua 1 chỉ vàng trong 5 tháng) |
Kết luận:
Cắt chi tiêu không khiến tôi khổ – nó khiến tôi tỉnh. Khi nhận ra mình đã sai thế nào, tôi không trách bản thân, chỉ thấy biết ơn vì đã nhìn ra kịp lúc.
Giờ mỗi lần cầm vàng trong tay, tôi không thấy “khoe” mà thấy an tâm. Vì đó không chỉ là tài sản, mà là thành quả của việc hiểu đúng giá trị đồng tiền.
Bài cùng chuyên mục
Cắt 2 chi phí "đẹp mắt nhưng vô ích", tôi đủ tiền mua vàng sau 7 tháng và nhận ra mình đã sai thế nào
Tôi từng nghĩ rằng mình chi tiêu có kế hoạch, biết tiết kiệm và không hoang phí. Nhưng đến khi nhìn lại bảng chi của chính mình, tôi nhận ra có những khoản “đẹp mắt” đến mức… làm mờ lý trí. Chỉ khi cắt bỏ chúng, tôi mới thấy: Tiền không tự nhiên biến mất – nó chỉ chảy sang những thứ không thật sự cần.
Có là ái nữ thừa kế nghìn tỷ hay hot kid triệu view... thì cũng bị mẹ cắt tóc mái như thường
Mới đây, hình ảnh hai nhóc tì được mẹ "tự xử" mái tóc đã khiến cộng đồng mạng bật cười thích thú.
Trẻ trần truồng bò dưới đất, cha mẹ quần áo chỉn chu đứng nhìn: Đây là kiểu “nuôi con tự nhiên” gì vậy?
Giữa trời tuyết rơi, đứa trẻ trần như nhộng, còn ông ta mặc áo ngủ dài bằng vải coral ấm áp. Trớ trêu hơn nữa, khi được phỏng vấn, ông ta liên tục nhấn mạnh rằng “đây là lối sống của gia đình chúng tôi.”
Em bé vẫn khỏe không là cú plot twist, đấy là cái kết đẹp nhất của câu chuyện tình người
Khi lòng tốt được gieo ra và tự khắc khiến cuộc đời này nhẹ nhàng hơn một chút.
Bác sĩ khẳng định insulin tăng gây hại buồng trứng: Sự thật cần biết
"Mỗi một lần insulin tăng là một lần bạn đang làm hại buồng trứng", bạn nghĩ sao về câu nói này đến từ 1 bác sĩ?
Sau 5 năm kiên trì, chồng tôi khiến cả xóm ngỡ ngàng: Cây hoa Quỳnh nở rộ hóa thành “tiên nữ giữa đêm”
Tôi luôn nghĩ những người trồng hoa Quỳnh đều là những người tinh tế. Bởi Quỳnh không chỉ là loài hoa “đỏng đảnh” – nở vào ban đêm rồi tàn ngay sáng hôm sau – mà còn mang một vẻ đẹp thanh tao, kiêu kỳ và bí ẩn.