Ở tuổi 55, tôi sống trong căn hộ 40m², nhận lương hưu 11 triệu và thấy: Cuộc sống giản dị mới thật sự hạnh phúc

29/10/2025 20:00 (GMT+7)

* Bài viết được chia sẻ trên Toutiao

Một mình, nhưng không cô đơn

Ở tuổi 55, tôi sống trong căn hộ 40m², nhận lương hưu 11 triệu và thấy: Cuộc sống giản dị mới thật sự hạnh phúc - Ảnh 1.

Nhà tôi nhỏ, nhưng tôi sống một mình nên không thấy chật chội. Tôi không cần không gian sang trọng, chỉ cần một góc yên tĩnh để đọc sách, pha trà và nghe chim hót mỗi sáng. Tôi không có xe, không có đồ hiệu, nhưng tôi có sự tự do và an yên mà nhiều người khác không mua nổi bằng tiền.

Lương hưu của tôi không nhiều, nhưng đủ chi tiêu. Tôi không nợ nần, không vay thế chấp, không áp lực. Con gái tôi có gia đình riêng, tự lập và chưa bao giờ xin tiền mẹ. Với tôi, đó là phúc phần lớn nhất.

Từng chắt chiu từng đồng để có “tổ ấm nhỏ”

Hai mươi năm trước, sau khi ly hôn, tôi vừa nuôi con, vừa thuê nhà, vừa cố tiết kiệm để mua nhà. Tôi từng ăn chay trường, cắt bỏ mọi khoản chi không cần thiết. Không phim, không nhà hàng, không quần áo mới. Từng đồng tiền tiết kiệm được là một viên gạch trong căn nhà mơ ước.

Sau nhiều năm, tôi dành dụm được 300.000 tệ (khoảng 1,1 tỷ đồng) và mua căn hộ này – tuy cũ, nhưng ở vị trí trung tâm, gần chợ, siêu thị, công viên và bệnh viện. Với tôi, tiện lợi quan trọng hơn hình thức.

Bạn bè chê tôi “mua nhà dột nát”, nói rằng không có tiềm năng tăng giá, nên vay tiền mua nhà mới. Nhưng nếu thế chấp, tôi sẽ phải trả hơn 2.000 tệ (khoảng 7 triệu đồng) mỗi tháng, sống trong lo lắng và nợ nần suốt đời. Tôi chọn bình yên thay vì hoành tráng, chọn tự do thay vì gánh nặng.

Niềm vui từ những điều giản dị

Ở tuổi 55, tôi sống trong căn hộ 40m², nhận lương hưu 11 triệu và thấy: Cuộc sống giản dị mới thật sự hạnh phúc - Ảnh 2.

Nhà tôi tuy nhỏ nhưng ấm cúng và đầy kỷ niệm. Mỗi sáng, tôi mở cửa sổ, để gió ùa vào. Tôi nấu bữa sáng nhẹ, đi bộ ra công viên, mua vài món đồ ăn tươi ở chợ gần nhà. Buổi trưa tôi về nấu ăn, chiều pha một ấm trà, nhâm nhi vài món vặt tự làm. Nhìn mọi người hối hả ngoài đường, tôi chỉ thấy lòng mình nhẹ nhõm.

Tôi không cần phải vội, không cần phải tranh, không cần “giữ thể diện” bằng nhà to hay xe sang. Với tôi, một ngày yên tĩnh, một bữa cơm ấm, một tách trà thơm – chính là hạnh phúc.

“Nếu không phải cá, sao hiểu được niềm vui của cá?”

Người ngoài nhìn vào, có thể nghĩ tôi sống khổ hạnh. Nhưng chỉ tôi mới hiểu niềm vui của chính mình. Tôi chi tiêu hợp lý, ăn uống lành mạnh, không xa xỉ nhưng đủ dinh dưỡng. Tôi tin rằng sức khỏe chính là khoản đầu tư đáng giá nhất.

Tôi không mua sắm nhiều, không chạy theo mốt. Tôi chỉ mua những gì cần và dùng được lâu. Căn nhà tuy cũ, nhưng đồ đạc đều là đồ gỗ nguyên khối bền bỉ, thân thiện với môi trường. Tôi không cần tân trang lộng lẫy, chỉ cần mọi thứ sạch sẽ, tiện dụng và thật sự thuộc về mình.

Ở tuổi 55, tôi sống trong căn hộ 40m², nhận lương hưu 11 triệu và thấy: Cuộc sống giản dị mới thật sự hạnh phúc - Ảnh 3.

So với nhiều người, tôi may mắn hơn

Tôi có vài người chị, sống trong nhà lớn, lái xe sang. Nhưng họ vẫn phải làm việc sau khi nghỉ hưu để trả nợ ngân hàng. Tôi không ghen tị. Tôi thấy mình giàu có hơn họ – giàu sự bình an, giàu thời gian, giàu tự do.

Bởi suy cho cùng, sống là để vui với chính mình, chứ không phải để người khác nhìn vào khen ngợi. Căn nhà 40m² này không chỉ là nơi trú ngụ, mà là biểu tượng cho sự độc lập, nỗ lực và hạnh phúc giản đơn mà tôi tự tay gây dựng.

Tôi không có nhiều, nhưng đủ. Không sống xa hoa, nhưng sống thật hạnh phúc. Không còn chạy theo thế giới, vì tôi đã tìm được thế giới của riêng mình – bình yên và đủ đầy trong căn nhà nhỏ này.

Bài cùng chuyên mục