56 tuổi nghỉ hưu, tôi tưởng mình sẽ được nghỉ ngơi - ai ngờ ngày nào cũng lo đến "phát điên" vì tiền

03/11/2025 20:00 (GMT+7)

Khoảng trống sau nghỉ hưu không chỉ là thời gian – mà là nỗi lo tài chính

Khi còn đi làm, tôi luôn có cảm giác mình “đang đóng góp”, lương về đều, tiêu gì cũng đỡ áy náy. Từ ngày nghỉ, tôi bỗng dưng sợ mở ví. Những hóa đơn điện, nước, thuốc men, thậm chí tiền chợ… đều khiến tôi thấy áp lực. Chồng tôi vẫn đi làm thêm, con cái thỉnh thoảng gửi ít tiền, nhưng tôi vẫn thấy mình như gánh nặng. Đã 56 tuổi, đáng ra phải thảnh thơi, vậy mà tôi lại sống trong cảnh đếm từng tờ tiền, sợ hết quỹ trước khi hết tháng.

56 tuổi nghỉ hưu, tôi tưởng mình sẽ được nghỉ ngơi - ai ngờ ngày nào cũng lo đến phát điên vì tiền - Ảnh 1.

Tôi từng mất ngủ triền miên chỉ vì một việc tưởng nhỏ: tính tiền đi siêu thị. Có hôm tiêu “vượt” 200 nghìn, tôi giận bản thân cả buổi tối. Cảm giác đó, ai chưa nghỉ hưu chắc khó hiểu được — vừa áy náy, vừa hoang mang, vì không biết phải bắt đầu kiểm soát lại từ đâu.

Khi tiền không còn đều đặn, mọi thói quen tiêu xài phải học lại từ đầu

Trước kia, lương về là chia ngay cho 3 khoản: chi tiêu, tiết kiệm, quỹ phòng thân. Nhưng sau khi nghỉ, tôi không còn thu nhập cố định, mọi thứ trở nên mờ mịt. Lúc đầu tôi cố giữ thói quen cũ – chi tiêu như khi còn làm – và chỉ sau 3 tháng, sổ tiết kiệm mất gần 20 triệu.

Tôi bắt đầu ghi lại mọi khoản chi: từ tiền rau 25 nghìn đến hộp sữa 380 nghìn. Ban đầu thấy mệt mỏi, nhưng dần tôi nhận ra: mình không hề nghèo, chỉ là tiêu mà không nhìn rõ tiền đi đâu. Tôi chia ngân sách tháng 8 triệu đồng như sau:

Hạng mụcSố tiền (VNĐ)Tỷ lệ (%)Ghi chú
Chi tiêu thiết yếu (ăn uống, điện nước, chợ, xăng xe)3.000.00037,5%Đi chợ 2 lần/tuần, ưu tiên món theo mùa
Sức khỏe & thuốc men2.000.00025%Thuốc, khám định kỳ, thực phẩm chức năng nhẹ
Tích lũy & dự phòng2.000.00025%Gửi tiết kiệm kỳ hạn ngắn hoặc mua 1 chỉ vàng mỗi 2 tháng
Niềm vui & cá nhân1.000.00012,5%Cà phê, mua sách, quà nhỏ cho bản thân

Tổng: 8.000.000 đồng/tháng

Tôi nhận ra: chỉ cần có kế hoạch rõ ràng, 8 triệu vẫn đủ để sống thoải mái, không áp lực và vẫn dành được khoản nhỏ cho niềm vui riêng.

Tôi học cách tiêu tiền mà không sợ hãi

56 tuổi nghỉ hưu, tôi tưởng mình sẽ được nghỉ ngơi - ai ngờ ngày nào cũng lo đến phát điên vì tiền - Ảnh 3.

Hóa ra nỗi lo của nhiều người nghỉ hưu – giống tôi – không phải vì “thiếu tiền”, mà vì thiếu kế hoạch. Cả đời đi làm, quen tiêu theo nhịp lương, đến khi không còn dòng tiền đều, mọi thứ trở nên hỗn loạn.

Tôi bắt đầu học lại từ đầu:

- Không mua vì thói quen: Nhiều món tôi mua chỉ vì “trước giờ vẫn mua” chứ không cần. Giờ tôi dừng lại, hỏi “nó có thực sự cần thiết không?”

- Mua ít nhưng chọn kỹ: Thay vì 3 đôi dép rẻ, tôi mua 1 đôi tốt đi được 3 năm.

- Tiết kiệm có mục tiêu: Mỗi tháng dù ít vẫn gửi 500 nghìn vào “quỹ vàng nhỏ”, để cuối năm tự thưởng 1 chỉ vàng – cảm giác rất vui và có động lực.

Quan trọng nhất, tôi không còn tự trách khi tiêu tiền cho bản thân. Cốc cà phê sáng, gói hạt điều, lọ kem dưỡng… từng khiến tôi cảm thấy “xa xỉ”. Giờ tôi hiểu, đó là khoản đầu tư cho niềm vui sống – thứ giúp mình cân bằng tinh thần, sống vui và khỏe hơn.

Khi học được cách “sống cùng tiền”, tôi mới thấy mình thật sự nghỉ hưu

56 tuổi nghỉ hưu, tôi tưởng mình sẽ được nghỉ ngơi - ai ngờ ngày nào cũng lo đến phát điên vì tiền - Ảnh 4.

Giờ đây, tôi vẫn tính toán mỗi tháng, vẫn cân nhắc từng khoản, nhưng không còn loạn trí vì tiền. Tôi nhận ra: nghỉ hưu không đồng nghĩa với dừng lại – mà là bắt đầu một giai đoạn tài chính khác, nơi mình phải học cách sống bằng chính khoản đã tích lũy.

Mỗi sáng, tôi mở sổ ghi chi tiêu, đánh dấu những ngày “không mua gì” như một thành tích nhỏ. Tôi nấu ăn ở nhà nhiều hơn, tự trồng vài chậu rau nhỏ ngoài ban công – vừa tiết kiệm, vừa vui.

Thật lạ, khi tâm lý bình an, tiền cũng “biết nghe lời” hơn. Tôi không còn vung tay vì cảm xúc, không tự trách vì chi tiêu, và thấy từng đồng trong ví đều có ý nghĩa.

Tôi đã mất gần nửa năm lo lắng, sợ hãi vì tiền – nhưng rồi hiểu ra rằng, vấn đề không nằm ở con số. Nó nằm ở cảm giác kiểm soát. Khi biết mình tiêu gì, vì sao tiêu, và để dành được gì, tôi mới thật sự được “nghỉ ngơi” - không chỉ nghỉ việc, mà nghỉ cả nỗi lo.

Bài cùng chuyên mục