Cách sống hạnh phúc từ 51 đến 70 tuổi với quy luật 3 phần - 7 phần

03/08/2025 21:00 (GMT+7)

“Nhân sinh thất thập cổ lai hy” – câu nói của Khổng Tử hàng ngàn năm trước, đến nay vẫn đúng: Sống đến 70 tuổi là điều hiếm quý, và nếu may mắn đi được chặng đường 51 đến 70 tuổi, thì đó không đơn thuần là thêm 2 thập kỷ, mà là thời gian quý như vàng. 

Giai đoạn này không còn bon chen sự nghiệp, con cháu đã trưởng thành, và ta có thể nhẹ gánh để quay về với chính mình. Nhưng sống thế nào cho đáng? Câu trả lời nằm trong quy luật sống mang tên “tam phần – thất phần” : 3 phần dành cho đời, 7 phần giữ cho mình. Đó không phải là tính toán, mà là minh triết sâu xa để sống khoẻ, sống vui, sống có chất ở tuổi xế chiều.

1. 3 phần cơm ngon sưởi ấm dạ dày, 7 phần thơ mộng nuôi dưỡng tâm hồn

Ở tuổi 60, người ta bắt đầu biết trân quý từng bữa ăn nóng hổi, từng chén chè nhạt, từng mâm cơm giản dị chan đầy kỷ niệm. Nhưng không phải cứ ăn no là đủ. “Sống để ăn” giờ phải nhường chỗ cho “ăn để sống khoẻ”.

Hãy học cách tinh chỉnh khẩu phần như người miền Nam tinh tế: 3 phần đồ mặn – 7 phần rau quả; 3 phần ngũ cốc thô – 7 phần cơm trắng mềm; ăn 7 phần no để bụng còn chỗ nghỉ ngơi. Đừng để viên thuốc thay thế món ăn, đừng để “đầy bụng” đồng nghĩa với “mất ngon”.

Một chén chè hạt sen hâm nóng bằng ấm gốm, một đĩa gỏi xoài chua ngọt bày biện khéo léo – đôi khi chỉ cần thế là đủ thấy đời dịu dàng hơn một chút. Hãy để nhà bếp không chỉ là nơi nấu nướng, mà là không gian nuôi dưỡng tinh thần.

Không phải tiền bạc, đây mới là “của để dành” tốt nhất từ 51 đến 70 tuổi- Ảnh 1.

2. 3 phần tỉnh táo giữ nguyên tắc, 7 phần mơ màng để lòng nhẹ tênh

Tuổi này, ai cũng từng trải. Nhưng điều khiến người già khác người trẻ không chỉ là mái tóc bạc, mà là sự thông tuệ trong cách đối nhân xử thế.

Bạn không cần can thiệp mọi chuyện của con cháu. Hãy học cách... buông tay một cách tử tế. Nói ít lại, tin tưởng nhiều hơn. Đừng để câu "vì thương nên mới nói" biến thành gánh nặng cho thế hệ sau. Thay vì quản, hãy đồng hành. Thay vì ép, hãy động viên. Đó là nghệ thuật của sự “mơ màng có chủ đích” biết khi nào nên im lặng để người khác được lớn lên.

Tuy vậy, cũng đừng “dễ tính quá mức”. Trước những lời mời đầu tư mơ hồ, những sản phẩm chăm sóc sức khoẻ “thần kỳ”, hãy hỏi đúng câu: “Có giấy phép không?” – tỉnh táo là cách tự bảo vệ chính mình.

3. 3 phần sôi động xua đi cô quạnh, 7 phần tĩnh lặng bồi bổ tâm hồn

Dù có con cháu đề huề, người già vẫn có thể thấy cô đơn, đó là sự thật. Nhưng thay vì sợ sự lặng im, hãy học cách kết bạn với nó.

Mỗi ngày, một mình viết nhật ký, chăm một chậu hoa, đọc lại lá thư cũ… tất cả đều là cách để nuôi dưỡng phần “mình” trong tâm hồn. Đó không phải cô lập, mà là sống trọn vẹn trong không gian riêng.

Và rồi, vẫn có thể hoà vào đám đông khi muốn: đi lớp học thư pháp, học sử dụng smartphone, tham gia CLB nhiếp ảnh hoặc đơn giản là cùng nhau uống trà sáng. Cô đơn không phải kẻ thù, chỉ cần bạn biết lựa chọn thời điểm để “giao tiếp” hay “rút lui”, mọi thứ đều vừa vặn.

Không phải tiền bạc, đây mới là “của để dành” tốt nhất từ 51 đến 70 tuổi- Ảnh 2.

4. 3 phần hoài niệm lưu giữ ký ức, 7 phần học hỏi để thấy đời mới mẻ

Hoài niệm giúp giữ lại giá trị xưa cũ. Nhưng sống mãi trong quá khứ thì khác nào tự đóng cửa với thế giới hiện tại?

Hãy cho phép mình vừa sửa lại chiếc radio cũ, vừa học cách sử dụng mạng xã hội. Biết đâu, bạn sẽ là người ông người bà “viral” trên TikTok? Hãy kể chuyện ngày xưa bằng video, viết hồi ký lên blog, hoặc học thêm một ngôn ngữ để đi du lịch… không phải để “trẻ lại” mà để “sống trọn”.

Không cần ép bản thân theo đuổi mọi thứ. Học cái gì khiến mình vui – bỏ qua điều làm mình mệt. Sự học ở tuổi này là để thưởng thức, không phải ganh đua. Mỗi kiến thức mới là một niềm vui, chứ không phải một kỳ thi.

5. 3 phần chấp nhận vô thường, 7 phần tận hưởng ánh sáng mỗi ngày

Bệnh tật là điều khó tránh. Nhưng thái độ sống mới quyết định bạn có “bị bệnh” hay không. Có người ngồi xe lăn vẫn có thể vẽ tranh, làm thơ. Có người sống chung với tiểu đường vẫn vui vẻ dạy con cháu cách nấu ăn lành mạnh.

Đừng biến tuổi già thành bi kịch. Thay vào đó, biến nó thành một “nghệ thuật sống”. Đi chậm hơn để ngắm nắng chiều. Nghe chậm hơn để hiểu người đối diện. Sống chậm hơn để thấy từng phút giây là món quà.

Khi biết chấp nhận cái mất mát, ta mới trân trọng từng điều đang có. Và khi sống đủ sâu, mọi thứ – kể cả đau đớn – cũng có thể biến thành chất liệu cho niềm vui.

51 đến 70 tuổi không phải là chặng nghỉ, mà là một khúc chuyển mình để sống sâu hơn, chậm hơn, chất lượng hơn. Quy luật 3-7 không phải công thức cứng nhắc, mà là lời nhắc dịu dàng: Hãy dành phần lớn thời gian cho những điều khiến bạn thấy hạnh phúc dù đó là bữa cơm ngon, một giờ đọc sách, hay một buổi sáng ngắm chim bay.

Hạnh phúc tuổi già không đến từ con số trong sổ tiết kiệm, mà đến từ cảm giác bình yên mỗi khi soi gương rằng bạn vẫn còn yêu đời, và đời vẫn đang yêu bạn.

Và khi đó, bạn sẽ thấy: Sống chậm lại không phải là chậm đi, mà là sống sâu hơn.

Bài cùng chuyên mục