Người tốt với mình sẽ cho mình nhận xét, kẻ đố kị sẽ đưa lời phán xét mà không cần quan tâm nó có đúng hay không. Đừng vì những lời nói không đáng mà cố thay đổi chính mình, hãy để người khác vì mình mà thay đổi suy nghĩ.
2 năm yêu nhau, từng phải vượt qua nhiều thử thách cùng khoảng cách nửa vòng trái đất, vợ chồng Thành – Vi vẫn đang không ngừng cố gắng để làm quen với nỗi nhớ nhung khi mỗi năm chỉ được gặp nhau vẻn vẹn 1 lần.
Dẫu chúng ta vẫn có thể tự an ủi bản thân rằng yêu đúng là điều kì diệu, yêu sai là tuổi trẻ, và yêu đơn phương đôi khi lại là điều sai trái, nhưng có ai thất bại sau một mối tình mà cảm thấy vui vẻ hay bình yên được?
Hãy sống cho chính mình, chứ đừng sống vì ai đó. Mỗi người có một cuộc đời, đừng nghĩ rằng bạn sẽ phải đi theo ai suốt đời, hãy dùng gót chân của chính mình đi đến những bậc thang cuối cùng, hãy sống thật tử tế, hãy là chính mình tốt nhất. Trước khi bị ai đó làm tổn thương, hãy biết cách bảo vệ mình, hãy biết cách miễn dịch khỏi những lời dối trá, không muốn phải thất vọng thì đừng dễ dàng đặt niềm tin.
Gặp nhau, quen biết nhau đều là duyên phận và yêu anh cũng là thứ mà ông trời đã sắp đặt cho em... Em vứt bỏ sĩ diện, lòng tự kiêu của một người con gái để theo đuổi anh, theo đuổi người con trai em yêu. Em lo cho anh không biết anh có ổn không, anh có thể vượt qua khó khăn hay không. Em luôn sẵn sàng ở bên anh, cùng anh vượt qua tất cả, trái ngang là anh đang cố đẩy em đi. Em mặc kệ, em cứ cố chấp. Chẳng phải nếu kiên trì thì ta sẽ thu được kết quả như mong đợi phải không?...
Chẳng phải để em ngự trị trong trái tim tôi để mỗi lần tôi nghĩ về là mỗi lần giằng xé tim mình. Chẳng phải như vậy đâu... Tôi cất em vào tim mình là để mỗi khi nghĩ về tôi còn có thể mỉm cười và nhớ lại tuổi trẻ như chính thời điểm này chẳng hạn. Để nhắc nhở bản thân mình rằng, khi đã lỡ thương ai đó rồi thì nói ra là cách tốt nhất phải không.
Em à, em hãy bớt quan tâm đến việc người khác đang nghĩ gì, làm gì và bớt ảo tưởng vị trí của mình trong trái tim họ thì tự khắc cuộc sống sẽ nhẹ nhàng hơn thôi, em hãy chấp nhận buông bỏ điều gì đó thì em sẽ lại thấy thanh thản, tâm hồn em lại được bình yên... Em hãy sống vui vẻ lên, em có quyền được sống hạnh phúc. Đừng buồn vì những điều không xứng đáng, hãy cười lên rồi mọi chuyện sẽ qua thôi em.
Các cô gái của tôi ạ! Trong cuộc sống, ai chẳng đôi ba lần vấp ngã, ai cũng có một nỗi buồn không tên, ai cũng có rất nhiều câu chuyện của riêng mình. Vậy cớ gì cứ phải đắm mình trong những suy nghĩ thăm thẳm ấy rồi tự mình đa tình, tự mình buồn phiền. Hãy đứng dậy và bước ra khỏi căn phòng chật hẹp bạn đang ở, thật xinh đẹp, mỉm cười và tận hưởng những tháng ngày thanh xuân của mình.
Từ nay, hãy sống thật tốt. Vì em biết rằng có quay lại tương lai của em anh cũng chẳng thể chờ được. Thì một lần nữa ta hãy vì nhau. Vì nhau mà sống cho đúng. Em biết là cuộc sống sau này không có em biết đâu anh có thể toại nguyện hơn.. Thực sự ngay lúc này muốn bước tiếp cùng người nhưng vị trí của em trong anh còn là gì nữa đâu chứ.
Cuộc sống là một chuỗi sự kiện, khi đau thương, khi vui vẻ, khi mất mát. Dòng đời hối hả, tấp nập, chẳng ai quan tâm ai, chẳng ai tin tưởng vào ai, cái gì cũng có mặt trái của ní. Đừng vì thế mà bỏ cuộc nhé cô gái của tôi, khi em trưởng thành em mới biết được cuộc đời nó giả tạo biết nhường nào, mạnh mẽ lên em nhé vì không ai hiểu em và thương em hơn chính bản thân em đâu.....
"Thanh xuân là quãng thời gian đầy sóng gió bởi vì lúc ấy chúng ta không biết câu trả lời là gì. Chúng ta thực sự không biết bản thân muốn cái gì, ai thật lòng yêu chúng ta, chúng ta thật lòng yêu ai. Đó là thời gian chúng ta cứ quẩn quanh đây đó, tìm kiếm câu trả lời. Và rồi khi chúng ta bất ngờ biết được câu trả lời. Bất giác chúng ta đã trưởng thành, đã trải qua những lần ly biệt ít nhiều. (Reply 1997)"
Nên con à, tình yêu không chỉ đơn giản là con yêu họ, mà còn phải biết thương, biết cảm thông và trân trọng lẫn nhau. Con cho đi sự chân thành ắt sẽ nhận về hạnh phúc. Đừng vội tin những điều hào nhoáng, xa vời, khi con khó khăn, mọi thứ sẽ được sáng tỏ. Người nói yêu con chắc gì đã chịu hi sinh, chờ đợi con; nhưng người hi sinh và chờ đợi con chắc chắc là yêu con rất nhiều. Cô gái bên con đấy, đang dùng cà tuổi thanh xuân đẹp nhất của mình để hi vọng và tin tưởng con. Chỉ cần con có thể yêu thương, dịu dàng và nuông chiều cô ấy vô điều kiện thì cả thế giới này cô ấy cũng nguyện thay con mà nắm lấy.
Quả thật sự chung thuỷ của đàn ông cũng giống như như tình yêu, có thể thấy nhưng không thể cầu, bạn có thể có nó lúc này nhưng không thể đảm bảo rằng bạn có nó mãi mãi, Tình yêu của một chàng trai không chỉ riêng dành cho một người con gái, bởi anh ta rất thoải mái trong việc chia - sẻ mình với bất kì ai.mà vốn dĩ đó là quy luật cuộc đời, nên chẳng biết lời nào mà oán - than!
Vậy mà ta đã phải rất vất vả cả một tuổi trẻ và đánh đổi biết bao nhiêu nước mắt mới nhận ra chẳng có gì là mãi mãi. Chân lý nghe có vẻ đơn giản nhưng mãi sau này ta mới thấm thía hiểu được. Khi hiểu được điều ấy là lúc ta thôi hờn trách người, hờn trách đời nếu một ngày ai đó vô tình bước vào cuộc sống ta rồi lại ra đi. Khi ấy ta nhẹ nhàng thanh thản. Đến lúc chào tạm biệt rồi.!
Lúc cậu ấy thích tôi, tôi không thích cậu ấy. Sau khi tôi thích cậu ấy rồi, cậu ấy lại không thích tôi nữa... Tôi theo đuổi cậu ấy, theo đuổi rất lâu, cả trường đều cảm động, chỉ có cậu ấy là không!
Tháng Tư đã sang nửa chừng mà nắng đâu nhẹ nhàng như câu hát cũ. Mỗi sớm khi mặt trời rót nắng vào ô cửa sổ, nghe tiếng chuông gió leng keng và chùm hạc giấy lay động, em lại mong ngày tháng đó giá cứ đi qua bình lặng thế này.
Con người kì lạ lắm. Họ sinh ra, lớn lên, học tập, bước đi trên quê hương. Đúng là đính cao họ cần vươn tứi, nhưng cớ sao đi rồi không quay lại. Phải chăng ẵm trên tay bằng cấp cao thì nghiễm nhiên cuộc sống nước ngoài sẽ đáp ứng đủ nhu cầu. Còn quê hương hẳn còn rất chật vật. Ai cũng mang trong người suy nghĩ ấy, đi mãi mà không về thì liệu rằng quê hương có phát triển.
Người ta chỉ nắm tay nhau khi thực sự tin tưởng nhau. Anh không còn tin em, anh không tin bản thân anh hay anh không tin vào tình yêu của chúng ta sẽ đến bến bờ hạnh phúc? Anh buông tay. Ngày còn yêu nhau, anh từng nói " Mình phải tin, mình và người ta sẽ là của nhau mãi mãi!" Mãi mãi là có điểm dừng sao anh? Mãi mãi là lúc anh buông tay sao anh?
Vào tuổi 20, người ta chẳng có gì ngoài một đôi chân khoẻ mạnh và một trái tim ít sợ điều gì chưa đến. Đó là những ngày tháng tốt nhất để đi và học về thế giới..! Tôi thèm được lên đường, được đi đến một thành phố xa lạ. Được lang thang trên những con đường không quen thuộc, cười với những khuôn mặt xa xôi, ngồi gặm bánh mì mua trong siêu thị, chụp lại chân dung của thành phố bằng những cú máy vụng về. Chìm bản thể của mình ở một nơi không ai biết là một cảm giác không thể tả. Ta giống như một tế bào lạ xâm nhập vào một cơ thể khác. Tất cả mọi thứ trước mắt ta sao khác biệt với những điều ta biết, nó chỉ cùng gợn về những điều ta thấy gần giống, dường như giống chỗ này chỗ kia, còn thực chất nó là một cơ thể riêng biệt độc đáo. Một nơi đầy những cá nhân trống rỗng trong việc đi tìm bản ngã của mình.
Tuổi 18 - em đôi lần sẽ lại chỉ mong mình bé lại để được nép vào lòng mẹ, dụi đầu vào tay ba như một con mèo lười. Có những lúc em sẽ thấy cuộc sống của một người trưởng thành thật mệt mỏi và khó khăn. Nhưng em tôi à, ai rồi cũng sẽ phải lớn thôi, hãy sống thực tế lên đi, hãy cố gắng làm cho ba mẹ và những người thương yêu em được an tâm về mình...
Con người ta, cần ngã để học cách đứng dậy... Để trưởng thành cần phải trải qua những nỗi đau. Phải biết lúc nào cần nắm, lúc nào nên buông, bạn hãy học cách sống cho chính mình, đừng sống vì người khác
Hai mươi, em như con nhím cuộn mình lại, xù lông gai góc, sẵn sàng làm bị thương những ai muốn làm em đau, để sau lớp lông ấy, em tự an ủi, trách móc giận hờn bản thân. Hai mươi, em quăng mình ra xã hội, thử sức với nhiều công việc, thất bại, đứng lên, rồi lại thất bại. Em của 20 chênh vênh lắm!
Có vài mối tình khi nhìn lại là cả trời mơ mộng đầy mê hoặc của một tuổi trẻ ngông dại, có vài mối tình khi nghĩ về chỉ thấy lòng xót xa rồi lại đâm ra đau buồn. Có vài mối tình khi nghĩ lại tự hỏi chính mình rằng cớ sao lại hoài phí tuổi thanh xuân và hy vọng quá nhiều đến như thế? Nhân duyên đã chẳng còn hà cớ gì vẫn cứ cố chấp mù quáng đến khổ tâm đớn đau đầy rẫy xác thân mỏi mệt..Có những người thật sự cần ở lại..Có những sự ra đi thật tâm là sự giải thoát cho cả một kiếp nhân sinh..
Yêu thương đủ rồi. Vụn vỡ đủ rồi. Mỗi một mối tình đi qua cuộc đời, ta lại tự dặn lòng, yêu đương làm gì, mọi thứ rồi cũng dở dang và hòa đi cùng gió. Lần này rồi lần khác, chỉ còn ta ở lại thôi, cũng đã thôi không chờ đợi một ai nữa, thôi không nhớ nhung và yêu thương nữa. Ừ, hãy học cách buông tay đi! Làm bạn với đơn côi, cũng tốt mà...
Du Phong đã từng chúc tôi một câu thế này:" Chúc em giữ được những điều đáng giá nhất đời mình!".Tôi chẳng hiểu tại sao anh ấy lại chúc như thế trong buổi ký tặng sách. Nhưng tôi biết, điều đáng giá nhất đời mình là gì rồi! Và chàng trai ấy là một trong những điều đáng giá nhất tôi muốn giữ cho riêng mình đến cuối cuộc đời.
Năm cuối, cũng có những lúc muốn chạy thật nhanh đến ngày mai để biết thử xem "ngày mai ấy ta là ai?". Năm cuối, đôi khi còn chẳng muốn nghĩ tới việc người yêu đang làm gì, sẽ đi hẹn hò những đâu và chuyện tình ta đã đẹp như thế nào..
Mọi thứ đối với em dường như rất khó khăn, cả về công việc lẫn tình yêu, về bạn bè cũng như người thân quen.....